Đạo sĩ hơn 300 tuổi chỉ dẫn nhân loại đi qua kiếp nạn (Phần 2)

Thứ bảy, 17/07/2021, 21:25 GMT+7

Tiếp theo Phần 1

Sang ngày thứ hai tiểu đồng sáng sớm đã tới gọi tôi dậy. Cậu nói rằng đạo trưởng tìm tôi có việc. Cậu nói xong bèn đưa tôi một bộ y phục nữ ngày xưa bảo tôi mặc nó rồi đi ra bên ngoài chờ. Bộ quần áo này tay áo màu tím dài, còn váy thì chấm đất với các lớp, càng xuống dưới màu tím càng đậm, đến cuối thì gần như đen. Thực sự tôi thấy nó rất đẹp, cũng không biết diễn tả nó đẹp ra sao nữa, bộ y phục này có chút giống như tơ, mặc lên thì cảm giác trơn láng và thoải mái. Tôi mặc xong có chút cao hứng thầm nghĩ. trên đường lớn mà mặc bộ y phục này chắc sẽ gây chú ý lắm. Hiện tại thì ở đây là thâm sơn cùng cốc nên cũng không ai thấy.

nui-vo-dang (Ảnh: Internet)

Tiểu đồng trên đường đi hỏi tôi: Cô rất thích phải không?

Tôi nghe xong mặt đỏ như gấc ngượng ngùng cúi đầu im lặng.

Tiểu đồng nói: Sư phụ bảo tôi mang cho cô đó, tôi chưa thấy sư phụ đối xử tốt như thế này với người khác. Nói cho cùng thì quần áo hiện đại rất khó nhìn, Sư phụ tôi nói là muốn đưa cô đi tới một nơi nên cần phải thay y phục.

Tới trước cửa điện chờ một lát thì đạo trưởng đi tới. Ông hôm nay mặc bộ quần áo giống như đạo bào. Quần áo thuần một màu trắng thanh khiết nhìn rất cốt cách. Đạo trưởng nói: Có người bạn đã chờ cô từ rất lâu rồi. cô nên đi gặp ông ấy.

Tôi kinh ngạc nói: Là ai vây? Tôi lần này tự mình đi tới núi võ đang, không không có bạn bè nào đi cùng cả?

Đạo trưởng cười mà như không, chẳng trả lời câu hỏi của tôi. Ông quay người đi lên cầu, tôi vội vàng đi theo. Muốn sóng bước cùng ông mà không kịp, tôi vừa không biết đường lại cước bộ chậm. Còn đạo trưởng thì cứ như lướt đi vậy, chân không thấy chạm đất. Cũng may ông cố tình đi chậm để tôi theo kịp. Đi qua cây cầu nhỏ đầu tôi đã lấm tấm mồ hôi, tôi thầm nghi hoặc, không biết ông ấy muốn đi đâu nữa. Đây chẳng phải là xuống núi sao? Thuận tiện đuổi ta về, không để ta làm nhiễu việc thanh tu của ông? Nghĩ đến đó thì chân tôi đã dừng lại.

Đạo trưởng vẫn bước tiếp không quay đầu lại, ông nói với tôi: không phải đuổi cô đi. Chỉ là duyên chúng ta chưa hết. Lần này đưa cô đi gặp bạn cũ của cô, các vị đã rất lâu chưa gặp lại rồi.

Tôi trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ : Cuối cùng là ai đây? làm gì mà thần thần bí bí vây, sao đạo sĩ không nói luôn…

Đạo trưởng nói: cô gặp ông ta, tự nhiên sẽ hiểu thôi. Đi thôi nào.

Đạo trưởng tiếp tục dẫn đường cho tôi, mà nói ra thì thật kỳ lạ, cảnh vật trên đường đi tôi trong đời chưa từng thấy qua bao giờ, lá cây bên đường có màu sắc rất lạ, hoa ở đây rất nhiều là chưa từng thấy. Đi được một lúc mà cảm giác như đi rất lâu rồi, loại cảm giác này giống như không tương ứng với thời gian trôi qua.

vo-dang

Cứ thế tôi và đạo trưởng đi qua đi lại rồi đột nhiên nhìn thấy trước mặt một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ. Đạo trưởng quay người nói với tôi: Tới rồi!

Tôi cẩn thận đi theo đạo trưởng, không biết trước mặt là người ra sao. Đạo trưởng đi tới trước cửa thì gõ nhẹ, trong nhà truyền ra giọng nói rất giống người có bệnh: ai đó?

Đạo trưởng ứng lời: là tôi, tôi mang cô ấy tới rồi.

Người đó nghe xong lập tức đi ra mở cửa, lúc cánh cửa mở ra tôi giật thót mình. Động tác thật quá nhanh, vậy mà tôi còn tưởng trong nhà là người bệnh! Người mở cửa là một người đàn ông khỏe khoắn có vẻ ngoài vào khoảng 25 tuổi, trên người mặc bộ quần áo dài mầu vàng cổ xưa giống như trường bào. Nhìn không giống với người có bệnh, trước đó khi nghe âm thanh trả lời của anh ta tôi còn ngỡ là của một người già có bệnh nặng.

Đạo trưởng chỉ anh ấy và nói: anh ta tên là Hoàng Viêm là bạn cũ của cô đó.
Tôi nhìn anh ấy đầy nghi hoặc nói: Tôi không nhận ra anh.

Hoàng Viêm mời chúng tôi vào trong nhà, anh nói rằng muốn trao đổi với tôi vài chuyện.

Tôi cẩn thận nhìn Hoàng Viêm, tuy anh nhìn rất thân thiện hòa nhã và cũng nói rằng đã biết tôi từ lâu, nhưng trong lòng tôi xuất hiện tâm đề phòng và nghi hoặc không biết là có âm mưu gì không.

Rồi Hoàng Viêm như đọc được suy nghĩ của tôi đột nhiên mở lời nói: Cô đã khác rồi, cô ngày xưa rất thuần tịnh, không ngờ bây giờ lại có nhiều nghi tâm vậy. Xem ra cô sau khi vào chốn phàm nhân đã trở thành một người bình thường rồi, một chút bản tính thuần chân lúc xưa đã không còn thấy đâu nữa.

Tôi ứng lại: Anh nói chúng ta đã biết nhau từ kiếp trước sao?

Hoàng Viêm nói: Đúng vậy, cô trước kia từng chuyển sinh qua Long tộc ở trên trời. Long tộc là tôn giả trong nước, cũng là một dạng thần hộ pháp. Trong lúc Hoàng Viêm nói, ý thức của tôi đột nhiên mơ hồ nhớ lại ký ức xưa,  giống như đi qua nơi tôi đã từng sống ở các không gian, nhìn thấy tất cả những chuyện ngày xưa…. mọi thứ ùa về….

Ký ức về Long Tộc

Chúng tôi nguyên hình là rồng, nhưng mà chúng tôi cũng có thể biến thành hình người. Xưa kia chúng tôi cùng nhau ở trên trời canh giữ một viên bảo thạch, viên đá quý này gọi là Thất thải trân châu. Đó là một viên trân châu trong suốt, phát ra ánh áng 7 màu lấp lánh. Màu đỏ – da cam – lục – thanh – lam – tím không ngừng biến hóa. Ở trong Long Tộc, các loại hình rồng khác nhau sẽ có các sứ mệnh khác nhau. Mà sứ mệnh của chúng tôi là bảo hộ viên trấn cung chi châu này, viên Long Châu này luôn luôn được đặt trong một nơi bí mật trong Long cung do 2 người chúng tôi canh giữ. Tương truyền viên Thất thải trân châu này có các phép màu cường đại.

hqdefault

Bởi vì Hoàng Viêm từ nhỏ vốn có tài năng thiên bẩm, không giống với người khác nên đã được giao cho sứ mệnh trọng đại này, Tôn Giả Long Tộc đã an bài cho chúng tôi cùng nhau bảo hộ viên Thất thải trân châu này. Trong Long Tộc, Hoàng Viêm từ nhỏ vốn là đứa trẻ thông minh nhất, được thiên phú nhiều nhất. Vậy nên tính tình của cậu ta trở nên có chút ngạo mạn, còn tôi chỉ là một cô gái bình thường trong Long Tộc.  Sở dĩ để cho tôi và Hoàng Viêm cùng nhau bảo hộ trấn cung chi bảo là bởi vì hai tính khí khác nhau sẽ bổ trợ lẫn nhau nhau, sẽ không xảy ra sai sót.

Đến một ngày, tính ham chơi của Hoàng Viêm nổi lên, cậu ta nói là chưa từng được đi ra thế giới bên ngoài để chơi đùa, rất muốn đi ra ngoài chơi. Tôi liền ngăn cản cậu ta: “Không thể được! Sứ mệnh của chúng ta là bảo hộ trấn cung chi bảo, không thể rời đi được!”.

Hoàng Viêm kênh kiệu nói: “Ta chỉ là ra ngoài một chút, sẽ rất nhanh trở về. Vì sao ta vốn thiên bẩm tài giỏi như vậy lại bắt ta ở đây bảo hộ Thất thải trân châu chứ? Kỳ thực phải cho ta đi ra ngoài thi thố tài năng mới đúng! Ta nghe nói gần đây bên ngoài tinh quái rất điên cuồng, luôn đánh lén Long Tộc chúng ta. Bởi vì có ta ở đây cho nên bọn hắn không dám tới, giờ ta sẽ đi ra ngoài giết sạch bọn chúng. Long Tộc chúng ta đây chẳng phải sẽ uy danh đại hiển sao? Hơn nữa việc này sẽ khiến bọn chúng khiếp sợ không còn dám có chủ ý đánh Long Tộc chúng ta”.

Tuy rằng Hoàng Viêm nói cũng có ý đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Không đợi tôi đáp lời, Hoàng Viêm đã bay đi ra ngoài. Tốc độ của Hoàng Viêm rất nhanh, cho dù tôi có đuổi theo cũng sẽ không kịp. Ngay tại lúc Hoàng Viêm vừa mới ra ngoài trong nháy mắt, tôi nghe thấy một tiếng cười quái dị.

Tôi lập tức đề cao cảnh giác: “Là ai?”.

“Ha…ha…ha…”. Một con chim đại bàng lớn đột nhiên hiện ra, sở dĩ nói hiện ra, là vì vừa xong chỗ này còn không nhìn thấy có gì.

Tôi lớn tiếng quát: “Ngươi từ đâu đến? Chẳng lẽ ngươi muốn cướp Thất thải trân châu sao?”.

Chim đại bàng cười quái dị: “Ta đã ở trong này từ lâu rồi, trước đây vài ngày ta bất ngờ có được một pháp bảo. Pháp bảo này có thể khiến cho thân thể trở nên trong suốt ẩn hình, nhưng pháp bảo này chỉ có tác dụng khi bất động, một khi thân thể động đậy liền sẽ hiện nguyên hình. Ta sớm biết Hoàng Viêm tính khí ngạo mạn, cho nên đã ẩn núp, chờ ngày có thể lấy được Thất thải trân châu trấn cung chi bảo của các ngươi”.

Tôi kiên quyết tuyên chiến: “Ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được điều đó! Ta cho dù liều chết cũng sẽ bảo hộ bảo vật của Long tộc đến cùng!”.

Lời nói vừa dứt, tôi liền lập tức hướng đến chim đại bàng mà tấn công. Chim đại bàng thân thể khổng lồ, hơn nữa là khắc tinh của Rồng. Mới sau vài chiêu ban đầu, đòn công kích của tôi rõ ràng là quá yếu. Chim đại bàng kêu to mấy tiếng, sau đó đột nhiên lại có một con đại bàng khác bay tới nhắm thẳng vào người tôi mà đánh. Tôi bị bọn chúng mổ cho mình đầy thương tích.

Ngay tại lúc nguy kịch nhất, tôi dùng toàn bộ khí lực phát ra tiếng rồng kêu to, âm thanh vừa phát ra, lập tức có các sinh mệnh khác trong Long Tộc xuất hiện. Chim đại bàng thấy khí thế Long Tộc của chúng tôi lớn mạnh, biết đánh không lại bèn chạy trốn. Chuyện này rất mau đã được Tôn Giả Long Tộc biết. Tôn Giả phái 2 vị chiến Long khác đi bảo hộ Thất thải trân châu, và cho mời tôi đến đại điện. Trên ghế rồng, Tôn Giả với vẻ mặt nghiêm nghị, bộ dạng trang nghiêm.

Tôn Giả hỏi: “Hoàng Viêm đi đâu?”.

Tôi trả lời: “Bẩm, nghe nói có yêu quái đánh chiếm, cậu ta đi đuổi theo yêu quái!”.

Tôn Giả nghiêm giọng: “Ngươi tưởng là ta không biết tính khí của Hoàng Viêm như thế nào sao? Có phải là hắn đi ra ngoài chơi hay không?’.

Tôi: …..

Tôn Giả nói tiếp:

“Tất cả mọi người đều tranh giành Thất thải trân châu, lại không biết Thất thải trân châu là gì. Kỳ thực, Thất thải trân châu có tác dụng có thể khiến nước duy trì ở trạng thái thuần tịnh. Mà nước là nguồn gốc của vạn vật. Cho nên nước thuần tịnh là trọng yếu phi thường, nếu nước không thuần tịnh đối với thế giới chúng ta mà nói là xảy ra kiếp nạn lớn.

Nước không thuần tịnh sẽ làm cho hết thảy vật chất trở nên càng ngày càng không thuần tịnh (giống như bạn uống nước không sạch, sau khi uống thì cái nước bẩn ấy sẽ lưu lại thân thể, đến lúc đó bạn không có cách bài trừ ra), đến lúc đó không thể nào vãn hồi được nữa! Thất thải trân châu có một bí mật lớn nhất, mà không một ai trong thế giới chúng ta được biết. Đó chính là … ngay cả Thất thải trân châu cũng không tinh khiết!”.

Tôi kinh hãi: “Cái gì? Thất thải trân châu cũng không tinh khiết, vậy nước kia …?”.

thâm sơn kỳ ngộ, NÚI VÕ ĐANG, long tộc, huyền cơ, 

Tôn Giả nói, nước không thuần tịnh sẽ làm cho hết thảy vật chất trở nên càng ngày càng không thuần tịnh. (Ảnh: Internet)

Tôn Giả nói:

“Đúng vậy. Thế giới chúng ta từ sớm đã không thuần tịnh, cứ tiếp tục như vậy sẽ tiến đến kiếp nạn của vũ trụ Thành – trụ – hoại – diệt – không. Vật chất vũ trụ không còn tinh khiết thì tự nhiên sẽ bị hủy và tiến tới diệt vong. Nhưng mà, vũ trụ lại có một truyền thuyết, khi vũ trụ sắp bị hủy diệt sẽ có Sáng Thế Chủ hạ thế chính Pháp, đem hết thảy mọi thứ bất chính mà quy chính lại.

Chỉ có vị Chủ vũ trụ này mới có đủ năng lực cứu hết thảy mọi chúng sinh trong vũ trụ. Cũng chỉ có vị Chủ vũ trụ mới có Uy Đức lớn mạnh như vậy. Nhưng mà quá trình hạ thế tất nhiên sẽ trải qua khó khăn trùng điệp, một cá nhân tu luyện phải có đức rất lớn, chịu khổ mới có thể tu thành, thành tựu quả vị. Huống chi lần này là một sự kiện lớn như vậy, để đắc được thì khó khăn liền càng lớn”.

Tôi nói: “Tôn Giả, tôi nguyện ý hạ thế đắc Pháp của vũ trụ, vãn cứu Long Tộc của chúng ta thoát khỏi diệt vong”.

Tôn Giả nói:

“Tử Nhi, kỳ thực bản nguyên sinh mệnh của ngươi là không giống với chúng ta, ngươi là từ nơi rất xa tới đây. Ở sâu trong nội tâm ngươi sớm được gieo hạt giống Pháp tốt, ngươi vì để cứu các chúng sinh trong thế giới của mình mà tầng tầng hạ xuống, một tầng thứ là chuyển sang một kiếp khác. Mỗi lần chuyển sang kiếp khác ngươi đều quên hết sự tình trước kia, khi ngươi ra đời ở Long Tộc, ta sớm biết ngươi không cùng tầng thứ sinh mệnh với chúng ta. Mà ngươi là vì muốn hạ xuống tam giới tìm phương pháp thần diệu, nên đã kết duyên với tầng thứ của chúng ta đây.

Ở bên ngoài tam giới thì có thể biết mình từ tầng thứ nào đến, nhưng khi đến tam giới rồi thì liền cái gì cũng không biết nữa. Tam giới chính là chỗ mê, nếu không siêu thoát khỏi tam giới thì đời đời kiếp kiếp chịu luân hồi trong đó. Khổ ư, không chịu khổ làm sao có thể tu luyện. Không chịu khổ thì không có được uy đức, nơi bên ngoài tam giới thì có thể sử dụng thần thông, cũng không có khổ để chịu”.

Tôi nói: “Tôn Giả, tôi hiểu. Tôi quyết định hạ thế tìm chính Pháp!”.

Tôn Giả nói: “Hạ thế phải chịu khổ, nếu mê mờ ở nhân gian kia thì vĩnh viễn không trở về được!”.

Tôi nói: “Tôn Giả, nếu là ngài, ngài là Tôn Giả Long Tộc. Nếu biết chúng sinh trong thế giới của mình sắp rơi vào kiếp nạn, tôi tin rằng ngài cũng sẽ không ngồi nhìn và mặc kệ. Tôi ban đầu quyết định hạ phàm tìm chính Pháp, tâm tình cũng là như vậy, không thể không quản chúng sinh trong thế giới của mình. Để thế giới của mình miễn được kiếp nạn, tôi đây đương nhiên không cho phép mình được chùn bước”.

Tôn Giả nói: “Nếu đi xuống, có thể vĩnh viễn không về được!”.

Tôi nói: “Nếu tôi không đi xuống, thì không đắc được Pháp. Chúng sinh trong thế giới của tôi có thể sẽ bị hủy diệt, nếu tôi hạ thế, thì chí ít cũng có cơ hội để thông hiểu và đắc được Pháp. Nếu tôi không xuống dưới nhân gian kia, thì chúng sinh của tôi vĩnh viễn không được cứu!”.

Tôn Giả nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, bộ pháp này là Sáng Thế Chủ cũng là vị Phật chủ dùng để chính Pháp vũ trụ. Lần này vì để giải cứu kiếp nạn của vũ trụ, vị Phật chủ đã hạ phàm truyền Pháp. Ngươi sau khi đắc Pháp tu luyện thành công thì có thể canh tân thế giới của mình. Nhưng mà lần này chuyện này vô cùng khó khăn, bởi vì nó quan hệ với chuyện của toàn vũ trụ. Cho nên ma và các loại sinh mệnh bại hoại cũng sẽ dốc toàn lực xuất động, đi xuống gây trở ngại cho chính Pháp. Vì là việc đại sự như vậy nên gặp khó khăn cũng lớn tương đương. Nếu có thể đi xuống thì thật đáng khen lắm!”

Tôi nói: “Vâng, thưa Tôn Giả. Tôi biết, chính niệm sẽ khiến tôi không chùn bước”.

Tôn Giả thở dài một tiếng: “Khi tới tam giới, đầu não bị tẩy sạch hết liền cái gì cũng không biết. Duyên của ngươi ở tầng thứ đây cũng kết thúc rồi, giờ lại hạ xuống tầng tầng nữa đi thôi”.

Tôi khom người hành lễ với Tôn Giả, rồi xoay người rời đi. Tôi đi về phía Long môn. Tôi biết rằng khi tiến vào cánh cửa này chính là đi xuống một tầng thế giới; sẽ quên hết mọi chuyện trước đây, xoay vòng trong tam giới mới thôi …

(Còn nữa)

Thiện Dũng dịch từ Soundofhope.org
Tansinh.net

admin
Chia sẻ:
Ý kiến khách hàng