Câu Chuyện Tu Hành

Bấy giờ Chân Võ Đại Đế từ bỏ vương vị, ở núi Võ Đang dốc lòng tu hành, chỉ thấy "diệp trường  hựu lạc,diệp lạc hựu trường, hoa khai hựu tạ, hoa tạ hựu khai" không biết tu hành nhiều ít năm,trước mắt cảm thấy liền đến lúc đắc đạo thành tiên.
Vương tiên sinh trên người mặc áo nâu, đầu quấn khăn đen ra tương kiến. Hối Chi thấy Vương tiên sinh phong cốt thanh mĩ, trổi dậy lòng sùng kính, một lần nữa hướng đến Vương tiên sinh bày tỏ thành ý,
Liệt Tử 列子, tên Khấu 寇, một tên khác là Ngự Khấu 御寇, người nước Trịnh thời Xuân Thu, người đi đầu của phái Đạo gia học. Ông suốt đời chú trọng đạo đức học vấn, không cầu danh lợi, thanh tĩnh tu đạo, từng theo học với Quan Doãn Tử 关尹子, Hồ Khâu Tử 壶丘子, Lão Thương Thị 老商氏, Chi Bá Cao Tử 支伯高子. Chủ trương quý hư, vô vi nhi trị. Về sau ông được Đạo giáo tôn là “Xung Hư Chân Nhân” 冲虚真人.
Có một lão đạo sĩ, tại đạo quán tu luyện đã mấy chục năm, bình thường luyện công cũng rất cố gắng, nhưng không thấy tiến bộ bao nhiêu. Lão đạo sĩ thấy mình gian khổ tu đạo như thế mà không có hiệu quả,
Thời Hán Minh Đế 汉明帝, có hai người tên là Lưu Thần 刘晨và Nguyễn Triệu 阮肇, họ kết bạn đi đến núi Thiên Thai 天台hái thuốc. Kết quả, ở trong núi lạc mất phương hướng, tìm không thấy đường xuống núi
Khoảng niên hiệu Trung Hoà 中和 đời Đường, hoàng đế hạ lệnh tiến hành duy tu cung Thanh Dương 青羊. Lúc bấy giờ phía ngoài cung điện có một nơi phòng ốc bị lửa huỷ hoại. Gian phòng bị thiêu rụi còn sót lại một thanh xà nhà, thanh xà nhà này phải đến 10 người mới khiêng nổi.
Thẩm Hi 沈羲 người Ngô quận 吴郡, lúc trẻ học đạo ở Thục Trung 蜀中. Sau khi xuất sư, ông chuyên trị bệnh tiêu tai để cứu bách tính, công đức cảm động đến trời, thiên thần chuẩn bị để ông thăng thiên.
Về “bát tiên”, có thể mọi người đều không xa lạ. “Bát tiên” là 8 nhân vật đắc đạo thành tiên trong lịch sử, lần lượt là:
Có một người tên Vương Lão 王老, sinh ra ở huyện Nghi Quân 宜君Phường Châu 坊州. Vương Lão sinh sống ở nông thôn, rất thích đạo thuật, một đời hành thiện tích đức, được mọi người tôn kính. Vợ của ông cũng là người lương thiện, rất nhiệt tâm giúp cho ông.
Thời Tam Quốc tại nước Nguỵ có một người tên là Quản Lộ 管辂, rất có đạo thuật, là một đạo sĩ nổi tiếng khắp nơi, ông ta chỉ cần nhìn qua người nào đó là biết quá khứ, hiện tại và cả tương lai của họ. Một ngày nọ, Quản Lộ gặp Nhan Siêu 颜超, nhìn thấy trên mặt Nhan Siêu có tướng yểu vong, biết ông ta không được ở lâu trên nhân thế. Nhan Siêu là một thanh niên 19 tuổi, người cha nghe vậy rất lo, vội xin Quản Lộ nghĩ cách.
Âm Trường Sinh 阴长生 là người đời Hán, sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ ông đã coi thường danh lợi, đối với việc thăng quan phát tài không hề cảm thấy hứng thú. Ông sống một cuộc sống ẩn dật, chuyên tâm nghiên cứu đạo thuật, rất ít khi giao du với thế giới bên ngoài.
Có một lần Tô Đông Pha 苏东坡 đến thăm hoà thượng Phật Ấn 佛印 ở chùa Kim Sơn 金山, khi bước vào thiền phòng, Tô Đông Pha ngửi thấy có mùi rượu thịt. Hoá ra Phật Ấn không phải giữ giới luật.
Ẩn sĩ hay ẩn giả là thuật ngữ chỉ chung về những người đang sống ẩn dật, tách rời khỏi thế sự nhân gian và thường sống ở những vùng hoang vắng, hẻo lánh, ...
Ngày xưa các Cổ Pháp trong huyền thuật thuộc nội đạo giáo trong nước, có cả các cụ Thầy trong giới tăng sĩ , đạo sĩ , pháp sư ở nước ta khi thực hiện các khoa ghi pháp sự như :
Người tu luyện chân chính cả đời thường cô độc ,bạn đồng tu không cần quá ba người.